• Mùa Xuân lững thững về. Anh cũng lững thững đi ra phố chợ. Hai bàn tay trơ trọi của anh đút sâu vào hai túi quần rỗng trống buồn tênh. Anh mỉm cười thong dong bước đi, hòa vào dòng người nhôn nhao tất tả. “Tôi không phải là kẻ móc túi!”. Anh muốn nói với mọi người chung quanh điều ấy, và chắc khi nhìn thấy anh, mọi người cũng nghe được lời anh nói qua điệu bộ buồn cười của anh. Anh vào chợ chỉ để đưa mắt ngắm nghía, hít thở không khí của chợ búa ngày Xuân, cho đến khi mệt mỏi anh mới trở về nằm dài trên chiếc giường ọp ẹp, tay xoa bụng lép kẹp, mắt nhìn bâng quơ lên trần mái dột nát của căn gác nhà trọ già nua, để tưởng tượng, ước mơ một ngày mai tươi sáng.
  • Đã lâu lắm rồi, đôi bàn tay anh mới rút ra khỏi túi giữa chợ Anh rút chúng ra khỏi ngục tù ngột ngạt tăm tối một cách nhẹ tênh thông suốt Thõng hai cánh tay xuống Và, anh bắt đầu cân mứt cho khách phụ chị bằng đôi bàn tay vừa chộp bắt lại được một tình

6 hanh phuc chan that la gi An hương vị trà từ nhật bản học Những cơn đau không nên bỏ qua 哪能多如意 加持是什么意思 mÃÆ ngã loại Bà giá nam có nên tu tập trong hoàn cảnh ở trọ đến Cách nguong gia thich Ăn chay Chà long ma Sóng Bồ y Để thư 7 thủ phạm gây ho HT bệnh Viết cho cha yêu Cưỡi Bún Dà Ẩm nà ŠTiểu đường do vi khuẩn đường ruột thầy Tuyệt còn Mưa Co ta hướng Thõng tay vào chợ